Tôi đã học được cách đối xử đúng đắn với mọi người

Vài năm trước, tôi làm bổn phận lãnh đạo hội thánh. Trong hội thánh có một anh họ Trần có tố chất rất tốt. Nhưng tâm tính anh rất kiêu ngạo, và anh thường chèn ép người khác. Anh ấy thích phô trương, thế nên tôi bắt đầu có thành kiến và nhận xét về anh. Một ngày nọ, Anh Trần đến gặp tôi và nói muốn chăm tưới những tín hữu mới. Nhưng từ lâu, anh ấy đã không tin vào Chúa và hiểu biết hời hợt về lẽ thật, nên tôi không đồng ý. Thấy tôi không tán thành, anh nói: "Tôi có năng lực tốt như vậy, sao tôi không được làm bổn phận chăm tưới? Nếu tôi không làm thì thật lãng phí tài năng". Tôi không chấp nhận điều này, và nghĩ: "Anh nghĩ bổn phận chăm tưới dễ vậy ư? Anh có thể làm tốt bổn phận này chỉ bằng ân tứ và tố chất, mà không hiểu lẽ thật ư? Đừng tự tâng bốc mình!" Tôi đã từ chối yêu cầu của Anh Trần và nói với các anh chị em khác rằng anh ta thật kiêu ngạo, đưa ra nhiều ví dụ về cách anh thể hiện sự bại hoại. Một số người đồng tình với quan điểm của tôi.
Hai tuần sau, hội thánh sắp xếp để trong các cuộc họp tới, chúng tôi có thể xem phim về hội thánh cũng như đọc lời của Đức Chúa Trời Toàn Năng. Những bộ phim này đều thông công về lẽ thật và làm chứng cho Đức Chúa Trời, vì thế xem phim có thể giúp chúng tôi hiểu lẽ thật. Trong buổi họp tiếp theo, Anh Trần nói: "Kế hoạch này hay đấy. Vài lãnh đạo và đồng nghiệp chỉ chia sẻ những điều vô vị trong các cuộc họp, vì vậy, tốt hơn hết là xem phim. Ban đầu tôi thấy bổn phận của mình thật khó khăn vì tôi không hiểu lẽ thật. Nhưng sau đó tôi đã cầu nguyện, cậy dựa vào Đức Chúa Trời và đọc lời Ngài nhiều hơn. Những bộ phim của hội thánh cũng giúp tôi rất nhiều. Nhờ đó, tôi đã hiểu chút lẽ thật. Bây giờ tôi làm bổn phận khá thành thạo và cơ bản nắm vững các nguyên tắc. Tôi đạt được nhiều điều trong bổn phận của mình". Tôi thấy sự thông công của anh ấy thật đáng ghét và vô cùng nhạt nhẽo. Tôi nghĩ: "Anh cố nắm bắt từng cơ hội nhỏ để thể hiện, phải không? Anh thật kiêu ngạo!" Sau đó, chúng tôi liệt kê các vấn đề sẽ xử lý trong lần họp tiếp theo và anh Trần đã đòi nhận cả ba việc. Anh ấy còn giao các vấn đề còn lại cho những người khác thông công. Ngay khi tôi đang phân công một trưởng nhóm chủ trì buổi họp, Anh Trần hỏi anh ấy với giọng nghi ngờ, "Anh làm được không?" Nghe như thể chỉ mình anh ấy mới chủ trì được buổi họp, tôi chợt tức giận và nghĩ: "Anh thật vô lý. Anh chỉ phô trương để khiến người khác phải ngưỡng mộ. Nếu đó là điều anh theo đuổi, thì quên đi nhé". Vì vậy, tôi sắp xếp lại mọi việc và không cho phép anh ấychủ trì buổi họp. Trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy khó chịu với Anh Trần mỗi khi nghĩ về hành vi của anh, nhất là những lần tôi đã nói với anh ấy về hành vi kiêu ngạo của anh nhưng anh ấy vẫn không thay đổi. Tôi cảm thấy anh ấy quá kiêu ngạo, không biết giới hạn. Vì vậy, tôi đã quy kết anh ấy là người không thể thay đổi và quyết định một người kiêu ngạo như anh ấy rõ ràng là không phù hợp để thực hiện bổn phận. Tôi nghĩ phải thay thế anh ấy. Chỉ vậy thôi.
Khi cuộc họp kết thúc, tôi nghĩ về trạng thái và hành vi của mình, và cảm thấy hơi tệ. Tôi cảm thấy mình quá khắc nghiệt với Anh Trần, vì vậy tôi đã cầu nguyện với Chúa, thưa rằng: "Đức Chúa Trời ơi, con biết con đang sai, nhưng con không biết vấn đề của mình là gì hay cần bước vào những nguyên tắc nào của lẽ thật. Xin hãy soi sáng và dẫn dắt con". Ngày hôm sau, trong những buổi lễ thờ phượng, tôi đọc những lời này của Đức Chúa Trời: "Ngươi nên đối đãi với các thành viên của gia đình Đức Chúa Trời theo nguyên tắc nào? (Đối đãi công bằng với mỗi một anh chị em.) Làm thế nào để ngươi đối đãi công bằng với họ? Mỗi người đều có những điểm yếu và thiếu sót nhỏ, cũng như những khí chất nhất định; tất cả mọi người đều sở hữu sự tự nên công chính, điểm yếu, và những lĩnh vực mà họ thiếu kém. Ngươi nên giúp họ với một tấm lòng yêu thương, khoan dung và chịu đựng, và không quá gay gắt hay làm ầm ĩ với từng chi tiết cỏn con. Với những người non trẻ hay người mới tin Đức Chúa Trời chưa lâu, hoặc người chỉ mới bắt đầu thực hiện bổn phận của họ gần đây và có những yêu cầu đặc biệt nhất định, nếu ngươi cứ bám lấy những điều này và dùng chúng để phê phán họ, thì đây được gọi là hà khắc. Ngươi làm lơ việc ác mà những kẻ dẫn dắt giả mạo và những kẻ địch lại Đấng Christ làm, và ấy thế mà khi nhìn ra những thiếu sót và điểm yếu nhỏ nơi các anh chị em ngươi, ngươi không chịu giúp đỡ họ, thay vào đó lại chọn cách làm ầm ĩ với những việc đó và phán xét sau lưng họ, bởi đó khiến càng nhiều người chống đối, khai trừ, và tẩy chay họ. Đây là kiểu hành xử gì vậy? Đây là việc chỉ hành xử dựa trên những sự ưu tiên cá nhân của ngươi, và không đối đãi công bằng với mọi người; điều này cho thấy một tâm tính xấu xa bại hoại. Đây là một sự vi phạm! Khi người ta làm mọi việc, Đức Chúa Trời quan sát; ngươi làm gì và ngươi nghĩ gì, Ngài đều thấy hết!" ("Để có được lẽ thật, ngươi phải học từ những con người, sự việc và sự vật quanh mình" trong Những ghi chép về những cuộc trò chuyện của Đấng Christ). Lời của Chúa soi tỏ trạng thái của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi thấy mình đã đối phó với Anh Trần bằng tâm tính bại hoại của mình. Nghĩ lại khoảng thời gian từ lúc gặp anh ấy, tôi thấy anh thường tỏ lộ sự kiêu ngạo trong lời nói và hành động. Vì vậy tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ và hỗn xược, không tự biết mình. Chỉ cần nhắc đến anh ấy là tôi nghĩ ngay đến lỗi lầm của anh. Tôi bám vào những biểu hiện bại hoại của anh ấy, để quy kết rằng anh kiêu ngạo một cách phi lý trí, và những người như thế không thể thay đổi. Tôi không thể đối xử công bằng với anh ấy. Tôi cảm thấy kháng cự và phản đối bất kỳ quan điểm nào anh bày tỏ. Tôi phán xét và coi thường anh trước mặt người khác, rêu rao những thành kiến của tôi về anh, khiến người khác cùng tôi khai trừ và tẩy chay anh ấy. Tôi thậm chí muốn loại anh khỏi bổn phận. Chẳng phải tôi đang lợi dụng vị trí lãnh đạo để trấn áp và trù dập anh ấy sao? Tôi coi quan điểm và niềm tin của mình là lẽ thật, làm tiêu chí để đánh giá mọi người, như thể chỉ nhìn thoáng qua tôi cũng biết mọi điều về người đó và thấy rõ bản chất của họ. Tôi rất kiêu ngạo và tự phụ. Tôi đã bị Sa-tan làm bại hoại trầm trọng, không theo nguyên tắc của lẽ thật, và nhiều khi có những quan điểm phi lý, nhưng tôi vẫn tùy tiện phán xét và lên án người khác. Tôi không có ý thức gì cả! Tôi đã không hề tôn kính Đức Chúa Trời. Tôi đối xử với anh chị em tùy thích và bày tỏ ra bản tính ma quỷ. Việc đó rất ghê tởm và tương phản với Chúa. Với suy nghĩ đó, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Sau đó, tôi tìm trong lời của Đức Chúa Trời các nguyên tắc về cách đối xử công bằng với mọi người. Tôi tìm thấy hai đoạn trong lời Ngài. "Ngươi đối đãi với người khác như thế nào đều được tỏ rõ hay ám chỉ rõ trong lời Đức Chúa Trời; thái độ mà Đức Chúa Trời dùng để đối đãi với nhân loại là thái độ mà con người nên dùng để đối đãi với nhau. Đức Chúa Trời đối đãi với mỗi một người như thế nào? Một số người có vóc giạc còn non nớt, hay trẻ dại, hay chỉ mới tin Đức Chúa Trời được một thời gian ngắn. Đức Chúa Trời có thể xem những người này là không xấu cũng không hiểm độc về bản tính và thực chất; chỉ đơn thuần là họ có phần ngu dốt hay thiếu tố chất, hay họ đã bị xã hội làm ô uế quá nhiều. Họ chưa bước vào hiện thực của lẽ thật, do đó họ khó mà giữ mình không làm những việc ngu ngốc hay thực hiện một số hành động ngu dốt nào đó. Tuy nhiên, từ góc độ của Đức Chúa Trời, những vấn đề đó không quan trọng; Ngài chỉ nhìn vào lòng người. Nếu họ quyết tâm bước vào hiện thực của lẽ thật, thì họ đã hướng vào đúng hướng, và đây là mục tiêu của họ, vậy thì Đức Chúa Trời đang quan sát họ, chờ đợi họ, và cho họ thời gian cùng cơ hội để cho phép họ bước vào. Không phải là Đức Chúa Trời hạ gục họ bằng một cú đánh, Ngài cũng không nắm lấy một vi phạm mà họ từng phạm và không chịu bỏ qua; Ngài chưa bao giờ đối xử với con người như thế này. Nói vậy, nếu con người đối đãi với nhau theo cách như thế, thì chẳng phải điều này cho thấy tâm tính bại hoại của họ sao? Đây chính là tâm tính bại hoại của họ. Ngươi phải nhìn vào cách Đức Chúa Trời đối đãi với những người ngu dốt và ngốc nghếch, cách Ngài đối đãi với những người có vóc giạc còn non trẻ, cách Ngài đối đãi với những biểu hiện bình thường của tâm tính bại hoại của nhân loại, và cách Ngài đối đãi với những người hiểm độc. Đức Chúa Trời có những cách khác nhau để đối xử với những người khác nhau, và Ngài cũng có những cách khác nhau để kiểm soát nhiều tình trạng khác nhau của con người. Ngươi phải hiểu lẽ thật của những điều này. Một khi ngươi đã hiểu những lẽ thật này, thì khi ấy ngươi có thể biết cách trải nghiệm chúng" ("Để có được lẽ thật, ngươi phải học từ những con người, sự việc và sự vật quanh mình" trong Những ghi chép về những cuộc trò chuyện của Đấng Christ). "Ngươi có thể không tương hợp với tính cách của ai đó, và ngươi có thể không thích họ, nhưng khi ngươi làm việc cùng với họ, ngươi vẫn công bằng và không trút những cơn bực bội của mình khi làm bổn phận, hy sinh bổn phận của mình, hay bỏ qua những sự bực bội của mình vì lợi ích của gia đình Đức Chúa Trời. Ngươi có thể làm việc theo nguyên tắc; như thế, ngươi có lòng tôn kính cơ bản với Đức Chúa Trời. Nếu ngươi có nhiều hơn như thế một chút, thì khi ngươi thấy rằng ai đó có lỗi lầm hay điểm yếu - ngay cả khi họ đã xúc phạm ngươi hay làm hại lợi ích riêng của ngươi - ngươi vẫn nhịn để giúp đỡ họ. Làm như thế còn tốt hơn nữa; nó sẽ có nghĩa rằng ngươi là người sở hữu nhân tính, sở hữu hiện thực của lẽ thật, và lòng tôn kính đối với Đức Chúa Trời" ("Những ghi chép về những cuộc trò chuyện của Đấng Christ").
Lời của Đức Chúa Trời nói rất rõ về các nguyên tắc và cách thức đối xử công bằng với mọi người, cũng như thái độ của Ngài đối với con người. Thái độ của Ngài đối với những kẻ địch lại Đấng Christ và những người độc ác là sự ghét bỏ, nguyền rủa và trừng phạt. Đối với những người có vóc giạc nhỏ, tố chất kém, và những người có nhiều tâm tính bại hoại và lỗi lầm, miễn là họ thực sự tin vào Đức Chúa Trời, mong muốn theo đuổi lẽ thật và có thể chấp nhận lẽ thật, thì thái độ của Ngài vẫn là yêu thương, thương xót và cứu rỗi. Chúng ta thấy rằng Chúa có nguyên tắc đối xử với mọi người, và Ngài yêu cầu chúng ta đối xử với người khác theo các nguyên tắc của lẽ thật. Chẳng hạn, chúng ta phải khoan dung và tha thứ cho những người thành thật tin vào Đức Chúa Trời. Ta phải yêu thương giúp đỡ, cho họ cơ hội ăn năn và thay đổi. Chúng ta không được làm mọi người nhụt chí chỉ vì họ bộc lộ một chút bại hoại. Đó không phải là ý muốn của Đức Chúa Trời. Như Anh Trần chẳng hạn, anh có tố chất và có trách nhiệm trong bổn phận. Anh cũng sẵn lòng nỗ lực theo đuổi lẽ thật. Anh là tín hữu mới, ít kinh nghiệm, và còn kiêu ngạo, nhưng tôi nên đối xử công bằng với anh ấy theo nguyên tắc của lẽ thật và thông công về lẽ thật với lòng yêu thương để giúp anh ấy. Tôi không những không giúp anh, chối bỏ những thế mạnh và ưu điểm của anh ấy, mà thậm chí còn căm ghét, phán xét và loại trừ anh, và muốn anh ra đi. Tôi đã có bản tính hiểm độc như vậy! Tôi nghĩ về việc mình đã lãnh đạo như thế nào. Tôi luôn nghĩ mình giỏi hơn người khác. Tôi muốn mình là người ra quyết định cuối cùng, làm bất cứ gì mình muốn, và không lắng nghe ý kiến người khác. Kết quả là, tôi đã làm vài việc gây gián đoạn công tác của hội thánh. Vậy mà Đức Chúa Trời không loại trừ tôi, thay vào đó đã dùng lời của Ngài để phán xét, kỷ luật và xử lý tôi, để tôi suy nghĩ về bản thân, cho tôi một cơ hội để ăn năn và thay đổi. Tôi thấy rằng Đức Chúa Trời không bao giờ từ bỏ hay loại trừ chúng ta chỉ vì việc bày tỏ sự bại hoại, mà Ngài làm mọi điều có thể để cứu rỗi chúng ta. Chúa có lòng tốt như vậy! Sau đó, xét hành vi và cách đối xử của mình với Anh Trần, tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Sau đó tôi đã cầu nguyện và ăn năn với Đức Chúa Trời, muốn thực hành các nguyên tắc của lẽ thật và giúp đỡ Anh Trần bằng lòng yêu thương.
Vậy nên tôi đã đến gặp và thông công với anh về mấy đoạn trong lời của Đức Chúa Trời và chỉ ra lỗi của mình. Anh ấy bắt đầu hiểu tâm tính kiêu ngạo của mình và nhận ra sự nguy hiểm của việc không giải quyết nó. Anh nói rằng mối thông công và cảnh báo của tôi rất có ích, anh muốn soi xét bản thân và tìm kiếm lẽ thật để giải quyết tâm tính bại hoại của mình. Tôi rất xúc động khi nghe anh ấy nói vậy, nhưng cũng cảm thấy mình thật tồi tệ. Anh ấy không có khả năng thay đổi như tôi tưởng. Chính tôi mới là người không hoàn thành tốt bổn phận. Tôi không thật cố gắng giúp anh bằng lòng yêu thương mà đã bị ám ảnh bởi sự bại hoại và lỗi lầm của anh, thậm chí phán xét và khai trừ anh. Tôi thật kiêu ngạo và hoàn toàn thiếu nhân tính! Tôi tưởng miễn là mình theo đuổi lẽ thật, thì tâm tính kiêu ngạo sẽ thay đổi, vậy mà tại sao tôi lại quyết định rằng Anh Trần không thể thay đổi? Tôi không đòi hỏi nhiều ở bản thân, vậy tại sao tôi lại mong đợi nhiều từ anh ấy chứ? Thật không công bằng khi đối xử với ai đó như vậy.
Sau đó, tại một buổi họp, tôi nghe người anh em cấp trên giảng thế này: "Mọi kẻ bại hoại đều có tâm tính kiêu ngạo. Ngay cả những người yêu lẽ thật và theo đuổi việc được hoàn thiện đều có tâm tính kiêu ngạo và tự cao tự đại, mặc dù điều này không ảnh hưởng đến khả năng đạt được sự cứu rỗi và được hoàn thiện. Miễn là con người có thể chấp nhận lẽ thật, việc tỉa sửa và xử lý, và có thể hoàn toàn phục tùng lẽ thật dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, thì khi đó họ hoàn toàn có khả năng đạt được sự cứu rỗi và được hoàn thiện. Thực tế, trong số những người thực sự có tố chất và quyết tâm, không ai là không kiêu ngạo. Đây là sự thật. Những người được Đức Chúa Trời chọn phải đối xử đúng đắn với người khác. Họ không được phân định ai đó không phải là người tốt hay không thể được cứu rỗi và hoàn thiện chỉ vì người đó cực kỳ kiêu ngạo và tự cao. ... Về điểm này, ta cần hiểu ý của Đức Chúa Trời. Không người nào có tố chất và sự quyết tâm mà lại hoàn toàn không kiêu ngạo hay tự cao tự đại; nếu có, thì đó chắc hẳn chỉ là ngụy trang hoặc giả tạo mà thôi. Ta phải biết rằng mọi kẻ bại hoại đều có bản tính kiêu ngạo và tự phụ. Đây là một thực tế không thể phủ nhận" ("Trích từ bài thông công bên trên"). Trích sự thông công từ bên trên Điều này giúp tôi hiểu rõ hơn về cách đối xử với những người có tâm tính kiêu ngạo. Không phải là họ không thể thay đổi. Mấu chốt là phải xem liệu họ có thể theo đuổi và chấp nhận lẽ thật hay không. Nếu họ có thể chấp nhận lẽ thật và sự phán xét, hình phạt, việc tỉa sửa và xử lý của Đức Chúa Trời, thì không có lý do gì họ không thể thay đổi và được Ngài hoàn thiện. Anh Trần mới có đức tin không lâu, chưa trải qua nhiều sự phán xét và hình phạt. Nên cũng là bình thường khi có hơi kiêu ngạo. Nhưng khi tôi thấy anh ấy tỏ lộ tâm tính này, tôi đã phán xét và khai trừ anh, thậm chí muốn loại anh khỏi bổn phận của mình. Tôi còn kiêu ngạo hơn anh ấy! Trong thực tế, những người có ân tứ, thế mạnh và tố chất đều khá kiêu ngạo. Nhưng vì có tố chất tốt, nên họ nhanh chóng hiểu lẽ thật và thực hiện hiệu quả các bổn phận. Khi những người như vậy hiểu lẽ thật và hành động đúng nguyên tắc, điều đó thực sự có lợi cho công tác của nhà Đức Chúa Trời. Anh Trần có năng lực tốt. Tôi nên giúp anh bằng lòng yêu thương và thông công nhiều hơn để hỗ trợ anh ấy. Chỉ như thế mới là quan tâm đến ý muốn của Đức Chúa Trời.
Trải nghiệm này giúp tôi nhận ra việc đối xử với mọi người bằng tâm tính Sa-tan bại hoại mà không có lẽ thật thì chỉ làm hại các anh chị em, trì hoãn lối vào sự sống của họ và công việc của hội thánh. Đó là một vi phạm, là làm điều ác. Tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc đối xử với người khác theo các nguyên tắc của lẽ thật. Tôi đạt được chút hiểu biết này nhờ vào sự dẫn dắt trong lời của Đức Chúa Trời.