Ước mộng làm đạo diễn của tôi
Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: "Trong đời mình, nếu con người muốn được làm cho thanh sạch và có được những đổi thay trong tâm tính của mình, nếu họ muốn sống trọn vẹn một cuộc đời có ý nghĩa, và làm tròn bổn phận của mình như một tạo vật, thì họ phải chấp nhận hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, và không được phép rời xa sự sửa dạy và trừng trị của Đức Chúa Trời, để họ có thể giải phóng bản thân khỏi sự thao túng và ảnh hưởng của Sa-tan và sống trong sự sáng của Đức Chúa Trời. Phải biết rằng hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời là sự sáng, là sự sáng của sự cứu rỗi con người, và rằng chẳng có phước lành, ân điển hay sự bảo vệ nào tốt hơn cho họ" ("Các kinh nghiệm của Phi-e-rơ: Hiểu biết của ông về sự phán xét và hành phạt" trong Lời xuất hiện trong xác thịt). Trước đây, tôi chưa hề có hiểu biết thực tế về đoạn này. Tôi đã nghĩ đức tin đơn giản nghĩa là thường xuyên đọc lời Đức Chúa Trời, mẫn cán thực hiện bổn phận của mình, và thực hành như Đức Chúa Trời dạy chúng ta, như thế là đủ để được Đức Chúa Trời chấp thuận. Tôi đã thắc mắc tại sao chúng ta phải trải qua sự phán xét và hình phạt của lời Đức Chúa Trời? Hơn nữa, khi Đức Chúa Trời phán xét mọi người, chẳng phải Ngài đang định tội họ sao? Tại sao lại nói rằng hình phạt và phán xét là sự cứu rỗi và bảo vệ? Chỉ sau khi tôi tự mình trải qua một số sự phán xét và hình phạt của lời Đức Chúa Trời, cuối cùng tôi mới hiểu được một chút về đoạn này.
Bổn phận của tôi từng là hát trong đội hợp xướng. Tôi đã có vài ý tưởng về cách biểu diễn nên cấp trên giao cho tôi lên kế hoạch cùng tổ đạo diễn. Khi nghe tin, tôi thật sự phấn khích và đội ơn Đức Chúa Trời đã cất nhắc tôi. Khi mới gia nhập tổ đạo diễn, tôi cảm thấy thật sự kém cỏi, nên tôi khẩn thiết cầu nguyện và cậy dựa vào Đức Chúa Trời, và tôi thật sự cẩn trọng trong mọi lời nói việc làm. Nhưng sau một thời gian, khi một vài ý tưởng của tôi được các anh chị em tán thành và chấp thuận, tôi cảm thấy mình đang làm tốt, có lẽ đây là thời điểm để tài năng của tôi tỏa sáng. Tôi dần bắt đầu nói nhiều hơn và thể hiện sự tự tin. Nhất là khi thảo luận công việc với người khác, tôi thật sự muốn thể hiện, và nhiều lúc, tôi cắt lời trước khi cộng sự của tôi kịp mở miệng. Người chị em mà tôi cùng cộng tác đã có phần bị tôi kìm hãm. Tôi đã biết chuyện đó, nhưng thay vì giúp đỡ và ủng hộ chị ấy vì tình yêu thương, tôi lại bảo chị ấy phản tỉnh và nói bằng một giọng chất vấn, xem thường. Sau khi chị ấy nghe tôi nói thế, tình trạng chị ấy không những không cải thiện, mà còn tiêu cực hơn, và thậm chí chị ấy còn nói không muốn làm bổn phận này nữa. Khi nghe chị ấy trong tình trạng như thế, tôi đã nghĩ: "Như thế thì tốt hơn, để tôi có thể nhận vị trí của chị". Nhưng sau đó, tình trạng của chị ấy dần cải thiện nhờ ăn uống lời Đức Chúa Trời. Miệng tôi thì tạ ơn Đức Chúa Trời, nhưng trong lòng, tôi không thấy vừa ý lắm. Tôi cảm thấy bị mất đi một cơ hội tốt. Tôi thật sự không cam tâm, thắc mắc tại sao cấp trên không nhận ra tài năng của tôi, và tại sao không thấy được năng lực của tôi. Để chứng tỏ bản thân, tôi còn trở nên cố chấp và làm việc chăm chỉ hơn nữa, và tôi lao mình vào cải thiện các kỹ năng. Về sau, vài ý tưởng của tôi được hầu hết đội ngũ tán thành, và tôi thấy mình có tố chất để làm đạo diễn.
Không lâu sau, cấp trên đã cho tôi theo đoàn làm phim. Khi nghe thấy thế, tôi đã nghĩ: "Đây chính là việc mà các đạo diễn làm! Có vẻ họ đang đào tạo mình làm đạo diễn!" Càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng thấy hạnh phúc. Có lần ở một địa điểm, tôi không chờ ai bảo làm gì. Tôi đã cầm lấy loa và đứng vào chỗ của đạo diễn, bảo mọi người phải làm gì. Các anh chị em ở đó chỉ ra một số vấn đề trong suy nghĩ của tôi về việc thực hiện bổn phận của mình, nhưng tôi chẳng muốn để tâm đến họ. Tôi còn nghĩ: "Tưởng mình giỏi hơn tôi sao? Các anh chị đã bao giờ có ý tưởng hay gì chưa?" Tôi chỉ quan tâm đến việc thể hiện "tầm nhìn độc nhất vô nhị" của mình. Tôi chỉ muốn quay xong bài hát ấy, nghĩ rằng sau đó tôi sẽ trở thành đạo diễn.
Sau buổi quay đó, cấp trên tìm tôi, và tôi đã nghĩ: "Hẳn chị ấy muốn thăng chức cho mình". Ngạc nhiên thay, chị ấy bắt đầu chỉ ra một số vấn đề trong các bổn phận của tôi. Chị ấy nói rằng tôi đã kiêu ngạo, hống hách và độc đoán, rằng tôi hoàn toàn không lắng nghe lời khuyên của các anh chị em, và rằng mọi người cảm thấy rất khó xử vì tôi. Nghe chị ấy nói thế hệt như một xô nước lạnh dội lên đầu tôi. Tôi cảm thấy như ngọn lửa nhiệt tình trong tôi đã hoàn toàn bị dập tắt. Tôi nghĩ: "Mình ư, kiêu ngạo ư? Rõ ràng, mình chỉ thực hiện bổn phận một cách nghiêm túc thôi mà". Tôi quá chán nản và bất mãn. Cấp trên thấy tôi chẳng nỗ lực gì để hiểu bản thân, nên chị ấy bảo tôi quay về lại ca đoàn. Nhận được tin đó, tôi khó chịu cực kỳ. Tôi nghĩ, mới vài ngày trước, mình là người chỉ huy trên sân khấu, mà giờ mình phải lầm lũi về lại ca đoàn. Mọi người sẽ nghĩ sao đây? Tôi cũng thầm trách móc cấp trên. Tôi nghĩ: "Tại sao mình không được ở lại tổ đạo diễn chứ? Chẳng phải mình đã trả giá sao? Mình đã làm việc cật lực, dù chưa hoàn hảo". Càng nghĩ về chuyện đó tôi càng thấy mình bị bạc đãi. Trở lại ca đoàn, tôi chẳng có sinh lực để luyện tập. Tôi hát chẳng ra hơi, lại còn sai nốt. Tôi cảm thấy tôi có thể chịu nổi việc không được vào tổ đạo diễn, nhưng tôi lại còn trở thành người kém nhất ca đoàn. Tôi cảm thấy mình chưa từng thất bại nặng nề đến vậy. Những người khác thấy tình trạng của tôi và cố giúp đỡ ủng hộ tôi. Nhưng tôi lại càng thấy mất mặt hơn. Tôi chỉ muốn tìm một cái hố và chui xuống đó. Trong thời gian đó, tôi cảm thấy rất bất lực, và chẳng biết mình nên thực hành lẽ thật nào. Tôi chỉ có thể đến trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: "Lạy Đức Chúa Trời, con chẳng biết phải làm sao để trải qua tất cả chuyện này. Con cảm thấy mình quá khốn khổ. Con nài xin Ngài hướng dẫn cho con hiểu ý Ngài trong chuyện này".
Sau khi cầu nguyện, tôi đã đọc một đoạn lời Đức Chúa Trời. "Mặc dù ngày nay các ngươi đã đến được bước này, nhưng các ngươi vẫn chưa buông bỏ được địa vị mà lại liên tục cố gắng dò hỏi về nó, và quan sát nó hàng ngày, với nỗi lo sợ sâu sắc rằng một ngày nào đó, địa vị của các ngươi sẽ bị mất và danh tiếng của ngươi sẽ bị hủy hoại. Con người chưa bao giờ gác lại mong muốn được thoải mái của mình. ... Bây giờ các ngươi là những người đi theo, và các ngươi đã có được một số hiểu biết về giai đoạn công tác này. Tuy nhiên, các ngươi vẫn chưa đặt ham muốn địa vị của mình sang một bên. Khi các ngươi có địa vị cao thì các ngươi giỏi truy cầu, nhưng khi các ngươi có địa vị thấp thì các ngươi không còn truy cầu nữa. Các phước lành về địa vị luôn luôn ở trong tâm trí các ngươi. Tại sao phần lớn mọi người không thể bỏ tính tiêu cực? Chẳng lẽ đáp án lúc nào cũng bởi vì những triển vọng ảm đạm sao?" ("Tại sao ngươi không sẵn sàng là một vật làm nền?" trong Lời xuất hiện trong xác thịt). Tôi cảm thấy lời Đức Chúa Trời mô tả chính xác tình trạng của tôi. Sau khi gia nhập lại đội hợp xướng, chẳng phải sự tiêu cực, những phàn nàn và hiểu lầm của tôi, chỉ đến từ sự bất mãn của tôi khi không được nhận vị trí đó sao? Tôi còn nghĩ về việc, lúc còn trong tổ đạo diễn, tôi đã tích cực phát biểu quan điểm, tôi thức khuya, chịu khổ và trả giá, chẳng phải bởi tôi muốn quan tâm đến ý Đức Chúa Trời và thực hiện tốt bổn phận của mình làm đẹp lòng Đức Chúa Trời, mà là vì mục tiêu độc nhất của tôi là đạt được vị trí đạo diễn. Khi người chị em cộng tác với tôi cảm thấy bị kìm hãmvà rơi vào tình trạng xấu, tôi không chỉ không cố giúp đỡ và ủng hộ vì tình yêu thương, mà tôi còn nóng lòng đẩy chị ấy ra để chiếm lấy vị trí của chị ấy. Trong buổi quay phim, vào một thời điểm quan trọng như thế, tôi lại hống hách và độc đoán, không chịu lắng nghe lời khuyên của các anh chị em, nên chúng tôi đã phải quay lại nhiều cảnh, làm trì hoãn nghiêm trọng tiến trình công tác của nhà Đức Chúa Trời. Trở lại đội hợp xướng, vì không có được vị trí mình muốn, tôi đã tỏ ra tiêu cực, oán trách và hiểu lầm, và thậm chí nghĩ đến chuyện từ bỏ công tác, không thực hiện bổn phận của mình tử tế. Càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng nhận ra mình hoàn toàn vô lý. Nhà Đức Chúa Trời đã cho tôi cơ hội để thực hành bằng cách bổ nhiệm tôi vào tổ đạo diễn, nhưng thay vì trân quý cơ hội này, tôi lại tập trung vào tên tuổi và địa vị riêng của mình. Tôi thức khuya, chịu khổ và trả giá chỉ để có địa vị, và thậm chí biến các bổn phận của tôi thành sân khấu để thể hiện. Nỗ lực kiểu đó chỉ có thể khiến Đức Chúa Trời khinh ghét và ghê tởm. Tôi còn nghĩ đến chuyện tôi chẳng có kỹ năng nghiệp vụ, nhưng đã đạt được sự khai sáng và hướng dẫn của Đức Thánh Linh cùng một khát khao phấn đấu. Nhưng khi đạt được một vài thành tựu xoàng xĩnh, thay vì nghĩ đến cách tạ ơn Đức Chúa Trời, tôi lại dùng những điều đó như vốn liếng cho mình và vô liêm sỉ cướp lấy vinh quang của Đức Chúa Trời. Càng suy nghĩ, tôi càng thấy mình hoàn toàn không có lương tâm và lý trí. Tôi tự hỏi, tâm thức của tôi có gì khác với những người ngoại đạo chứ? Nhận ra điều này, tôi quỳ gối trước Đức Chúa Trời và ăn năn. "Lạy Đức Chúa Trời, con đã không thực hiện bổn phận của mình. Con đã mưu cầu danh lợi, địa vị, phá rối nghiêm trọng công tác của nhà Đức Chúa Trời, và gây nhiều thiệt hại cho các anh chị em của con. Lạy Đức Chúa Trời! Con đã sai, và con không muốn tiếp tục theo đuổi điều này nữa. Con muốn thực hiện các bổn phận của con với tinh thần thực tế".
Về sau, nhờ sự cất nhắc của Đức Chúa Trời, không lâu sau đó, nhờ các nhu cầu công tác hội thánh, tôi được trở lại tổ đạo diễn và tiếp tục thực hiện bổn phận với các anh chị em. Lần này ở tổ đạo diễn, tôi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng tôi phải toàn tâm với vị trí của mình, và không được theo đuổi danh vọng và địa vị nữa. Nhưng vì tôi hầu như không hiểu bản tính của mình, và bởi tôi chưa thấy thấu đáo thực chất và các hậu quả của việc theo đuổi danh vọng và địa vị, nên không lâu sau, khi một vài ý tưởng của tôi lại được mọi người tán thành và tiếp nhận, thì khát khao địa vị lại trỗi dậy trong tôi, đến mức tôi đã nghĩ: "Mình muốn có một màn trở lại thật hoành tráng và làm gì đó hoành tráng, mình muốn tất cả mọi người thấy mình có khả năng thế nào".
Về sau, trong một buổi tập, khi mọi người vào đội hình theo sự chỉ đạo của tôi, lúc đó, tôi một lần nữa cảm thấy mình như đạo diễn, chủ trì mọi việc, và khát khao địa vị của tôi lớn dần cho đến khi tôi chẳng còn khao khát cầu nguyện hay cậy dựa vào Đức Chúa Trời nữa, và tôi hoàn toàn lạc lối trong niềm vui được chỉ đạo người khác. Không lâu sau, bổn phận của tôi xảy ra nhiều vấn đề. Kế hoạch của tôi cứ xuất hiện bao chướng ngại, và đột nhiên, tôi lạc lối và chẳng biết làm sao để giải quyết những vấn đề này. Tôi cảm thấy như mình đã vào đường cùng, và tôi chẳng cảm nhận được sự khai sáng hay hướng dẫn gì của Đức Thánh Linh cả. Nhất là khi các anh chị em chỉ ra một số vấn đề trong việc tôi thực hiện bổn phân, thì tôi thật sự nhạy cảm, tự hỏi liệu họ có cảm thấy tôi không đủ khả năng cho bổn phận này. Khi cấp trên đến xem tôi thế nào, tôi cảm thấy như mình đang ngàn cân treo sợi tóc. Tôi đã nghĩ, mình sẽ bị chuyển đi sao? Thế nghĩa là tôi sẽ không thể thực hiện bổn phận này nữa sao? Khi các anh chị em có một vài ý tưởng tốt hơn của tôi, tôi còn cảm thấy khó chịu hơn nữa. Ai khác sẽ được thăng chức thay vì tôi sao? Ngày nào tôi cũng trong tình trạng báo động liên tục, và kiểu đó thật vô cùng mệt mỏi. Tôi chẳng để tâm vào bổn phận của mình chút nào. Những khó khăn trong bổn phận của tôi còn đó, nhưng tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lối, và chẳng dám kể với các anh chị em tôi, sợ rằng khi biết sự thật về tôi, họ sẽ nghĩ tôi không phù hợp với bổn phận này. Thế là tôi giữ trong lòng, che đậy và giả vờ, và thế là chẳng thể làm tròn vai trò của mình. Tôi sống trong tình trạng tìm kiếm địa vị, bứt rứt về những gì tôi có thể mất, và tình trạng của tôi càng tệ đi cho đến cuối cùng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến công tác nhà Đức Chúa Trời, làm trì hoãn nghiêm trọng công tác, và cuối cùng, tôi bị chuyển đi. Vào ngày bị chuyển đi, tôi cảm thấy một lần nữa mình lại đi từ vai trò chỉ đạo người khác thành người bị chỉ đạo. Qua có một đêm, một lần nữa, tôi bị kéo xuống từ địa vị cao. Lúc đó, tôi chẳng thể hiểu nổi. Tôi thắc mắc tại sao mình cứ rơi vào tình thế này. Tôi muốn làm đạo diễn. Điều đó thật sự quá khó khăn sao? Thật sự không thể nào cho tôi một cơ hội sao? Cứ chìm đắm trong suy nghĩ như thế, tôi càng trở nên tiêu cực và sầu lụy hơn. Các anh chị em khác đều hát thánh ca chúc tụng Đức Chúa Trời. Nhưng với tôi, đối diện với việc mất địa vị, sự sỉ nhục, và thay đổi bổn phận, nhất là sự giày vò khi khao khát một điều chẳng thể đạt được, những ngày tập hát đó cảm giác như nhiều năm thống khổ. Tôi còn bắt đầu có những suy nghĩ về việc phản bội Đức Chúa Trời, không còn muốn thực hiện các bổn phận của tôi nữa. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong khốn khổ cực độ, mà tôi thiếu khả năng để vượt qua.
Rồi đến một tối nọ, tôi bị trật mắt cá khi đi xuống cầu thang. Lúc đó các anh chị em tôi đều đang nhiệt tình tham gia tập hát, còn tôi chỉ biết nằm trên giường, chẳng thể di chuyển. Tôi chẳng thể thực hiện bất kỳ bổn phận nào. Về căn bản, tôi vô dụng. Tôi không thể không nghĩ lại về điều đã được phơi bày trong tôi khi mới bắt đầu thực hiện bổn phận này, rằng tôi muốn có màn tái xuất và làm gì đó thật hoành tráng, nhưng giờ tôi đã rơi vào tình trạng tệđến mức mất mặt thế này... Lòng tôi nhức nhối khi nghĩ về chuyện đó, và tôi không thể không tự nhủ, tại sao đời tôi lại khốn khổ thế này? Tại sao tôi không thể ngăn mình theo đuổi danh vọng và địa vị?
Rồi một đoạn lời Đức Chúa Trời xuất hiện trong đầu tôi. "Sa-tan sử dụng danh vọng và lợi lộc để kiểm soát suy nghĩ của con người, cho đến khi tất cả những gì con người có thể nghĩ đến chỉ là danh và lợi. Họ đấu tranh vì danh lợi, chịu đựng khó khăn gian khổ vì danh lợi, chịu đựng sự sỉ nhục vì danh lợi, hy sinh mọi thứ họ có vì danh lợi, và họ sẽ đưa ra bất kỳ phán xét hoặc quyết định nào cũng vì danh lợi. Bằng cách này, Sa-tan đã trói con người bằng những xiềng xích vô hình, và họ không có sức mạnh cũng như không có can đảm để vứt bỏ chúng. Họ vô tình mang những xiềng xích này và nặng nhọc lê bước về phía trước với rất nhiều khó khăn. Vì danh lợi, nhân loại tránh xa Đức Chúa Trời và phản bội Đức Chúa Trời và ngày càng trở nên gian ác. Do đó, bằng cách này, hết thế hệ này đến thế hệ khác bị hủy diệt giữa vòng danh lợi của Sa-tan" ("Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất VI" trong Lời xuất hiện trong xác thịt). Khi đọc đoạn lời Đức Chúa Trời này, tôi đã hiểu ra rằng Sa-tan dùng danh lợi để lừa phỉnh và kiểm soát con người, và con người càng mưu cầu danh lợi, thì càng trở nên khốn khổ và bại hoại. Trước đây, tôi chưa hề nghĩ rằng có gì sai trái với việc đó, cũng như với những triết lý Sa-tan như, "Nên người xuất chúng, rạng danh tiên tổ", "Người vươn đến tầm cao, nước chảy về chốn thấp". "Chim đi để tiếng, người đi để danh" là những điều tôi đã xem như khẩu hiệu để sống theo. Tôi đã nghĩ rằng đấy là việc mưu cầu mà con người nên có, và người như thế là có chí khí, nên hồi đi học và trong những bổn phận của tôi ở nhà Đức Chúa Trời, tôi đã sống theo những triết lý Sa-tan này, cắm đầu mưu cầu danh vọng địa vị và khiến người khác ngưỡng vọng mình. Tôi đã nỗ lực để trở nên xuất chúng, ở một tầm cao hơn hẳn người khác. Tôi chẳng chịu nổi việc làm người thường, nên khi có cơ hội lại được làm việc trong tổ đạo diễn, tôi đã bị ám ảnh với việc đạt được vị trí đạo diễn, bởi tôi nghĩ rằng đấy là cách duy nhất những người khác sẽ ngưỡng vọng tôi và tôi có thể ra lệnh cho mọi người xung quanh. Đấy chính là ý do tôi đã quá thích thú khi một lần nữa được đứng trước màn hình, ra lệnh cho người khác. Tôi đã cảm thấy thật đáng để chịu bất kỳ đau khổ hay trả bất kỳ giá nào để có danh lợi, nhưng không có danh hay lợi, tôi cảm thấy khốn khổ, như thể đời chẳng đáng sống. Tôi thật sự nghĩ rằng mình đã bị kìm kẹp với những gông cùm vô hình do ý niệm phải có danh vọng và tôi đã muốn rũ bỏ chúng, nhưng không thể. Trong tình trạng đó, tôi chẳng thể nào làm việc hòa hợp với các anh chị em mình. Tôi chỉ có thể phá rối và cản trở công tác nhà Đức Chúa Trời. Càng ngày tôi càng thấy rằng mưu cầu danh lợi thật sự không phải là con đường đúng đắn. Đức Chúa Trời khinh ghét những người sống trong tình trạng này, và những người khác cũng chán ghét điều đó. Nghĩ lại về lúc lên voi xuống chó của mình, hai lần cơ đấy, tôi thật sự thấy rằng đây chính là sự cứu rỗi lớn lao của Đức Chúa Trời dành cho tôi. Khát khao địa vị của tôi quá mạnh, tôi phải trải qua những thử luyện và tinh luyện này để buộc tôi phải đến trước Đức Chúa Trời để phản tỉnh, hiểu được bản thân, và ăn năn với Đức Chúa Trời. Chỉ sau đó, tôi mới có thể mưu cầu lẽ thật và thoát khỏi những tâm tính Sa-tan bại hoại. Đây chính là sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời dành cho tôi. Đích thân tôi đã trải nghiệm hình phạt, phán xét, tỉa sửa, xử lý, thử luyện và tinh luyện của Đức Chúa Trời và đó thật sự là ơn cứu rỗi và sự bảo vệ lớn lao Ngài dành cho con người! Dù những tiến trình này có đau đớn đến mức độ nào đó, nhưng chúng quá lợi ích cho việc thay đổi tâm tính sống. Khi đã nhận ra điều đó, tôi dốc hết sức mình để cầu nguyện và ăn năn: "Lạy Đức Chúa Trời! Con sai rồi, con thật sự sai rồi. Con đã biết sự khốn khổ và giày vò khi sống dưới quyền của Sa-tan và mưu cầu danh lợi địa vị. Ngài đã phán xét, sửa dạy và thức tỉnh con theo cách này. Đây đều là ơn cứu rỗi và tình yêu lớn lao Ngài dành cho con. Lạy Đức Chúa Trời, con không còn ước ao mưu cầu danh lợi địa vị nữa. Con sẽ không đấu tranh nữa. Dù cho trong tương lai con nhận sự ủy thác hay bổn phận nào, con đều sẽ vâng phục". "Con chỉ ước mong thực hiện các bổn phận của một thụ tạo".
Không lâu sau, hội thánh báo với tôi rằng, miễn không ảnh hưởng đến việc điều trị mắt cá, tôi có thể tham gia tập hát trở lại. Nghe tin này thật quá phấn khích, và tôi trân quý cơ hội để thực hiện bổn phận này. Dù cho đó chỉ là một vai trò nhỏ bé, nhưng với tôi, nó hết sức quý báu và khó mà có được. Nhất là, bài hợp xướng này nằm trong một cảnh mà tôi đã từng làm: Một nhóm tín hữu sống cuộc sống khốn khổ, bị con rồng lớn sắc đỏ bách hại, vây quanh là đủ loại độc hại Sa-tan, bị đàn áp đến mức họ hầu như không thở nổi. Họ kêu gào, đấu tranh, nhưng chẳng gì giúp được, và chỉ khi ánh sáng của Đức Chúa Trời rọi xuống vùng đất tăm tối đó, mọi người mới có thể được giải thoát khỏi xiềng xích của các thế lực tối tăm bởi họ nghe tiếng Đức Chúa Trời và tiếp nhận ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Làm việc với cảnh đó thật sự cảm thúc tôi, bởi tôi cảm thấy mình đã ở trong tình trạng tương tự. Tôi đã bị xiềng xích quá lâu trong nơi tối tăm, tôi đã chịu khổ quá nhiều do những xiềng xích của danh lợi, địa vị, nên mỗi lần tia sáng đó chiếu xuống, tôi quá xúc động, quá đội ơn Đức Chúa Trời vì đã hướng dẫn tôi thoát khỏi xiềng xích của danh lợi, địa vị.
Về sau, cấp trên đến gặp tôi và bảo tôi chỉ vị trí cho một người chị em. Lúc đầu, tôi nghĩ, "Mình không được lên sân khấu, không sao, nhưng giờ mình phải chỉ vị trí cho người khác cơ đấy". Nhưng rồi tôi nhận ra niềm khao khát địa vị của tôi lại trỗi lên. Nên tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và rồi lời nhạc của một bài thánh ca vang lên trong tôi. "Lạy Đức Chúa Trời! Dù con có địa vị hay không, giờ đây con hiểu bản thân mình. Nếu địa vị của con cao thì đó là bởi sự nâng lên của Ngài, và nếu nó thấp thì đó là bởi sự định đoạt của Ngài. Mọi thứ đều ở trong tay Ngài. Con không có bất kỳ sự lựa chọn nào, và cũng không có bất kỳ sự phàn nàn nào. Ngài đã định đoạt rằng con sẽ được sinh ra trong đất nước này và giữa dân tộc này, và tất cả những gì con nên làm là hoàn toàn tuân phục dưới sự thống trị của Ngài bởi vì mọi thứ đều nằm trong những điều Ngài đã định đoạt" (Trích từ "Theo Chiên Con và hát những bài ca mới") Tôi đã toàn tâm trong những buổi tập tiếp theo, và đưa ra nhiều gợi ý cho chị ấy. Tôi tự nhủ, có lẽ tôi không có nhiều tác động, nhưng tôi cảm thấy rất an tâm khi thực hiện bổn phận của mình theo cách đó. Về sau cấp trên sắp xếp cho tôi chỉ vị trí cho một người chị em khác. Tôi không chỉ phải chọn vị trí chuẩn, mà còn phải tạo cử động cho chị ấy. Khi nhận bổn phận này, tôi cảm thấy đây là thử thách của Đức Chúa Trời dành cho tôi. Chẳng có danh phận, danh lợi, địa vị gì cả. Đức Chúa Trời muốn thử xem tôi có hoàn toàn dốc sức vào bổn phận của mình không. Nên tôi khẩn thiết cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và dưới sự hướng dẫn của Ngài, mọi sự diễn ra rất trơn tru và nhanh chóng. Khi bàn giao bổn phận của tôi cho người chị em, tôi nhận ra mình chưa từng cảm thấy an tâm như thế trong bổn phận của mình. Tôi không mặc cả gì cho bản thân, và nó cũng không bị những ý định cá nhân của tôi làm vẩn đục. Tất cả đều dựa trên nhận thức của tôi về lời Đức Chúa Trời, và bởi tôi muốn thực hành lẽ thật, nên tôi đã nhận bổn phận này. Tôi cảm thấy thực hiện bổn phận của mình theo cách đó rất là công chính.
Một thời gian sau, một vài anh chị em bảo tôi, "Chị có vẻ thực tế trong việc thực hiện bổn phận hơn nhiều rồi. Chị không cáu kỉnh và kiêu ngạo như trước nữa". Nghe thế, tôi nhận thức sâu sắc rằng đây là những kết quả đạt được trong tôi nhờ hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời hướng dẫn tôi, từng bước một, để thoát khỏi những xiềng xích của danh lợi, địa vị. Không lâu sau, cấp trên báo rằng tôi được giao bổn phận của một đạo diễn. Tôi không thể tả nổi tôi đã phấn khích đến thế nào khi nghe tin đó. Tôi đã cảm thấy mình không quá tự hào và hài lòng với bản thân như lúc tôi được chỉ định bổn phận đó một năm trước, và tôi có thể hiểu đây là một sự ủy thác, một trách nhiệm được Đức Chúa Trời giao cho tôi, và tôi đã có thể hiểu rõ hơn những ý tốt của Đức Chúa Trời. Tôi đã nhận ra rằng trải qua toàn bộ chuyện này không phải là để đời tôi khó khăn hơn hay là để hủy hoại tôi. Mà là để làm tinh sạch bản tính bại hoại và những động cơ ô uế của tôi. Qua những gì lời Đức Chúa Trời tiết lộ và những gì sự thật phơi bày, tôi thật sự thấy mình đã bị Sa-tan làm bại hoại sâu sắc thế nào, và không có sự phán xét, hình phạt, xử lý và sửa dạy của lời Đức Chúa Trời, hẳn không bao giờ tôi có thể thoát được những tâm tính Sa-tan đó, nhất là không thoát được những thế lực tối tăm và xiềng xích của Sa-tan. Chỉ khi đó tôi mới thật sự cảm nghiệm rằng hình phạt, phán xét, thử luyện và tinh luyện của Đức Chúa Trời thật sự là sự bảo vệ và cứu rỗi lớn lao nhất Ngài dành cho tôi.
